Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tự sự

Lá thư mùa Thu!

Hình ảnh
Ráng chiều!!! Ráng chiều mùa này không còn là những vệt tím, dãy cam đan xen vào nhau nữa! Cũng hiếm khi là mấy tảng mây ngơ ngác, lững thững, vô vi ngày nào…  Tiếng còi tàu vọng vang giữa chập chờn, yên ắng đã không còn khiến con người ta hãi hùng, phẫn nộ như trước nữa! Lũ kiến vẫn đang cuống cuồng lạc lối nhau bởi mấy tấm màn sương rét mướt đương đoạ đày, ghì chặt lên mấy bước chân nhỏ bé thất thần, tội nghiệp… Mà em ơi, Thu về… mấy dấu cô liêu?! Con phố nơi anh sống đẹp vô ngần, láng nháng những căn nhà thưa thớt trầm mình dưới dãy đồi xanh um mà bịt bùng trong tầm mắt. Xa xa là mấy nhánh sông chợt rạng ngời và óng ánh đến say lòng.  Sông xứ này sao lắm kiêu sa và trập trùng quá đỗi? Tưởng chừng như sự ơ thờ của lồng lộng chỉ có ở lòng người đang khắc khoải bởi chia phôi chất chồng lên năm tháng… thì mấy khúc sông dài ngoằn mà móp méo nơi đây cũng có khác gì mấy! Thỉnh thoảng có mấy con ong rừng lò mò với đôi cánh ướt nhẹp bởi sương-tuyết làm xao động những lặng lẽ vốn dĩ đã ngăn n

Thu sầu!

Hình ảnh
Em,  Ngót nghét ba năm xứ này rồi, thời gian vèo cái tưởng như suôn sẻ mọi điều thì lại có quá nhiều thứ đáng lo nghĩ. Nếu biết mọi sự đầy khó khăn thế này có lẽ anh không đủ can đảm để đến đây.  Nhớ em, mà cũng chưa từng một lần được ẵm thằng con, vậy thì mọi thứ dẫu đủ đầy, thừa mứa nơi đây cũng có ý nghĩa gì? Cuộc sống nơi này như vật vờ cho qua hết tháng ngày mong mỏi, lê thê, vô vị quá.  Anh chỉ biết cặm cụi làm, đọc và viết làm xàm nhiều thứ để đừng có khoảng trống nào cho suy nghĩ, muộn phiền hiện hữu. Càng cố bao nhiêu càng khiến những toan tính, lo âu vây ráp mình bấy nhiêu. Mệt mỏi thật!  Hai vợ chồng mình cũng ít nói chuyện hẳn, dường như mọi lúc gọi về thì thời gian tương tác đều dành hết cho thằng con, có chăng chỉ là vài ba cái nhìn chóng vánh, tư lự mà thôi. Vui đó thôi, để khi tắt điện thoại rồi nhiều suy nghĩ bâng quơ dồn dập kéo về.  Anh cũng không còn tâm trí thơ thẫn trau chuốt câu chữ như mọi khi, sự hốc hác cằn cỗi đang hiện diện vây bủa quanh đây. Bao khát khao,

At → Ta

Hình ảnh
Fort Worth - Tiểu hàn 2021  Còn nhớ... Buổi sáng đầu tiên đặt chân lên xứ này. Đó là mùa mà cái lạnh đã bao phủ khắp nơi, để sắp xếp mọi sự ồn ào vốn có nên lặng lẽ, ngăn nắp hơn. Mùa của những bức tranh tối giản, mộc mạc, đầy tinh tế. Thật vậy, chỉ có sự khéo léo của tạo hóa mới bôi nhạt được mấy sắc màu chói lóa mà không phải nhận lại bất kỳ sự phẫn nộ hay hờn tủi nào... Từ chiếc lá cho đến cái sừng nai đều hài lòng với những vẻ điểm trang đầy hoang vắng, ẩm mục đó. Mỗi sáng thức dậy ta đều mong cho nó sớm qua đi. Nhìn những hàng sương mỏng lờn vờn trên mặt hồ, lòng thấy ghen tị mà ngưỡng mộ lắm. Muốn biện bạch cho sự nhút nhát của bản thân thì cũng chẳng làm cho hàng cây, bầy ong... ấm lên được. Cuộc sống cứ quẩn quanh ô kính mà tận hưởng sự cằn cỗi cho qua hết tháng ngày nông nỗi. Chẳng có cái lạnh nào là vĩnh cửu và cũng chẳng có sự hoang phí nào là muôn miên. Càng sống nhiều thì càng độ lượng, già nua hơn. Ta có thể tha thứ cho sự vô cảm của bản thân, cố tìm cách lôi kéo thanh xu

Thằng em thèm ăn

Hình ảnh
Em dụ ta ăn... mấy ngọt ngào Ăn rồi, ghiền lại... biết làm sao? Ngọt-Đắng ta chưa vừa cái bụng Hay là ăn vụng.... khỏi chờ khao?

Tặng Buồi (Bùi) Hiền

Hình ảnh
Tại hạ, Biết đến thư pháp cũng tự mài mò là chính, cũng không có nhiều thời gian gắn bó. Giỏi lắm vài năm viết dăm ba chữ (2 câu đối bên dưới) vào dịp Tết cho có không khí với thiên hạ. Nội lực cầm bút cũng còn non nớt lắm. Vậy nên, cũng không dám múa dao, phóng búa trước mặt các vị cao nhân, đành làm cái dangnho.com để giúp người Việt gìn giữ nét đẹp hồn Việt, chữ Việt mà thôi .  Nhưng vẫn thấy tự hào về thủ bút của mình trước Bùi Hiền. Cái lão già đang tìm mọi cách phá hoại chữ Việt từ thư pháp cho đến con chữ Tặng Buồi (Bùi) Hiền  Bảy mươi chưa phải là già Tuổi này là tuổi lão ta dậy thì Sáu mươi còn vẫn thiếu nhi Bảy mươi là tuổi lão đi vào đời Bắt đầu cho cuộc rong chơi Dốt nát, kém cỏi lại đòi khoa trương "Buồi" Hiền - là nỗi đau thương Tàn phá chữ Việt, một phường giáo sư? Tướng dâm, cái mặt rõ bư Một đời vô dụng, ngu từ sơ sinh Đến già vẫn thói thần kinh Sáng tạo những thứ giật mình, phát khinh Ít năm rồi cũng chết sình Để lại một đống thúi ình cháu con Thì thôi sống

Tấm giấy khen!

Hình ảnh
Cuối năm! là khoảng thời gian người ta đua nhau khoe thành tích của con bằng nhiều cách Lướt face, tôi thấy anh bạn cùng thời tiểu-trung học chia sẻ tấm ảnh này, cái cảm giác đầu tiên là trống rỗng, bế tắc và quen thuộc lắm. Trống rỗng: vì hơn ai hết tôi hiểu được cái cảm xúc của cậu bé này khi mà mình cũng đã từng trải qua những tháng ngày trong quá khứ như vậy, tách biệt, tự ti và chán nản... Quen thuộc: bởi sau hơn 25 năm ngồi ghế nhà trường cho đến tận bây giờ thì cái hệ thống giáo dục VN nó vẫn thế, những tấm ảnh thế này đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong quá khứ, có thay đổi chăng là những tấm giấy khen được in to hơn, màu mè hơn. Bế tắc: những ngày tháng cuối cùng khi còn ở lại Sài Gòn tôi dành hẳn cuộc sống mình cho việc giáo dục với hy vọng sẽ thay đổi được chút gì đó cho mấy bạn trẻ... Nhưng rồi chợt nhận ra đó là cả một bước tường thành cũ kỹ và kiên cố, khó có thể thay đổi được gốc rễ của lối suy nghĩ "hào hùng-toàn thắng" cho được. Cuối cùng thì "chả được

Tháo giày!

Hình ảnh
Từ ngày tháo bỏ đôi giày Là thôi cái nghiệp miệt mài IT Vui buồn xứ Mỹ có gì? Đôi dòng thăm hỏi... quý thì có hơn! Ờ thì!... thầy cũng “xanh nhờn” Nhờ dịch cô vít biết hờn thế gian Về nhà buông lụa thả màn Ra đường “bao bọc” như nàng Ninja (ninja lead) Dòng đời rồi cũng trôi xa Thời gian đóng cửa, bước qua kiếp người Nụ cười còn giữ trên môi Xem như tồn tại... có thời hơn không?! Tiếc cho mộng cá hoá rồng Mảnh đời vụn vỡ ngửa lòng trắng tay Quẩn quanh dưới đáy vũ đài Bơi dòng nước ngược miệt mài tuổi xanh Chữ “Danh” bèo bọt đã đành Chữ “Tài” chắp nối được nhành cây khô Một đời vay mượn chữ “Vô” Vô năng, vô phúc, vô.... hồ chí minh (không tiền) Ủi an lời nhắn nghĩa tình! Đường mây trao gửi... quý mình nhớ ta Xin mượn hoa Sứ ướp trà Mong ngày nắng đẹp đậm đà hàn huyên Mùa Thu - 07/10/2020

Gửi "mấy" nhà báo Việt

Hình ảnh
Nếu cầm cây bút để viết bài, điều cơ bản phải có LÒNG TỰ TRỌNG! Vì người đọc hơn người viết rất nhiều, nếu không tôn trọng người đọc là xem như cây bút mình đã bị người đọc bẽ gãy và tờ báo cho vào sọt rác. Nếu cầm cây bút phải có LÒNG QUẢ CẢM! Không phải văn hay là lái người đọc theo cách của mình? LÒNG QUẢ CẢM của người viết là phải tự vượt lên mọi sự dối trá để bảo vệ lẽ phải mà người đọc cảm nhận đúng là tôn trọng mình! Bạn nghĩ thế nào? Bạn trình độ cỡ nào? Bạn là chính khách giỏi tới đâu? Bạn đang sống ở Việt Nam, vậy bạn hiểu Mỹ chưa? Văn minh như Mỹ không? Có giàu và giỏi như Mỹ chưa? Mà bạn viết bài cho rằng nước Mỹ bỏ ra mấy NGÀN TỶ ĐÔ LA MÀ THIẾU TẦM CHIẾN LƯỢC? Chắc chiến lược bạn giỏi? Hãy giúp Việt Nam đi. Bạn có biết cả thế giới đang tập trung điều tra về Virus Vũ Hán và về ĐCSTQ hiện nay không? Mà bạn dám cầm bút viết “Luật sư TQ kiện Mỹ che dấu thông tin dịch Virus Vũ Hán”? Nếu bạn là dân Tàu, bạn còn chưa thể nói thay cho TQ một sự vụ tày trời này, đừng nói chi là nhà

Cái tùng phồng!

Hình ảnh
Có lần nói chuyện với một cây bút của 1 tờ báo lớn bên US này, anh luôn mỉa mai người Việt hay chế ra các từ xàm xí như "Tự Sướng" rồi "Thu Giá"...là sai trật. Rồi bàn đến cái "công cụ" trang phục của Tây (như hình) thì anh hỏi tôi: - Cái này kêu là cái gì? - Người ta kêu là cái tùng phồng, tôi trả lời Anh phá lên cười mà rằng những cái từ ngữ không thể hiểu nổi, tôi gặng: - Với tôi chẳng có từ nào đúng, cũng chẳng có từ nào sai cả. Tôi thừa nhận những cái ngôn từ "Tự Sướng" kia là tục tĩu nhưng nó không xuất phát từ những người có tri thức, nó là một sản phẩm của đời sống bình dân và sự tiến hóa của xã hội. Nếu chịu nhìn nhận lại (xem trang https://ca-dao.com) thì ta cũng thấy rõ người xưa có có hàng vạn câu ca dao bông đùa-tục tĩu không kém.  Nó xuất phát từ nhận thức đơn giản và có phần bản năng của tạo hóa, hay nói cách khác người xưa quan niệm nhiều vấn đề xoay quanh đời sống tình dục là chính; như người Chăm thờ bộ phận sinh thực khí Linga-

Hoa Kỳ: Một năm sống (Kỳ 2) - Cảm nhận

Hình ảnh
Hoa Kỳ: Một năm sống (Kỳ 1) - Bỡ ngỡ Mùa Đông, cái mùa của sự bỡ ngỡ đầu tiên trong đời mà ta cảm nhận được trong những tháng năm đầu sống tại xứ này. Mùa Đông trong ký ức trước kia của tại hạ chỉ đơn giản là sách-báo và phim-ảnh; mọi thứ hiện lên chỉ là những khung cảnh trắng xóa tuyệt đẹp bên những hàng cây trơ trọi lá, mọi thứ ắt sẽ trở nên hoang vắng và rất dễ làm tổn thương cho những trái tim đơn côi-nhạy cảm. Hay cũng có thể làm rung cảm-xuyến xao cho những tâm hồn đầy ắp sự lãng mạn và nhớ nhung. Mùa của thi ca chăng? Không! không hẳn vậy, mùa Đông nơi đây bắt đầu dạy cho tại hạ biết thế nào là cảm nhận và sự hiểu biết nhiều hơn. Thái độ của lòng người với thiên nhiên cũng trở nên tích cực hơn để rồi nhận ra rằng ta học được thêm nhiều thứ mà người Mỹ đã vô tình dạy cho mình... Có cả ngàn thử để nói nhưng xin được tóm gọn lại với vài ý sau: Về cái lạnh - Mùa Đông sẽ khiến cho nước trong các ống dẫn dưới lòng đất có thể đông cứng và phá vỡ đường ống, vì thế chính quyền sẽ có nhữn

Hoa Kỳ: Một năm sống (Kỳ 1) - Bỡ ngỡ

Hình ảnh
Fort Worth - 05/2020 Mỗi buổi sáng ở đây thật lạ, không phải bởi ta thấy mọi thứ chốn này quá mới mẻ hay hiếm hoi mà lạ bởi... trong cảm nhận mơ hồ của lòng người. Thật vậy! ngót nghét cũng trọn năm trên đất này mà cũng chẳng được mấy khi bước chân ra khỏi cửa, cứ ru rú mãi ở trong nhà... chi vậy? Trước nhà có mấy cái cây hạt dẻ mà mấy con thú trong phim Kỷ Băng Hà đòi sống đòi chết để sở hữu nó, thì ở đây nó rụng trắng đường cũng chả có con nào ăn. Mấy con sóc trên cây thì mập "thù lù" ra, cái điệu bộ nó đi còn không nổi nên chắc cũng không tới nỗi đói khát mà bò xuống lượm ba cái hạt "xui xẻo" đó. Quạ thì thỉnh thoảng cũng có một vài con xuống sân mổ mổ nhìn nhìn gì đó trông có vẻ bí hiểm lắm. Nói chung mấy con thú bên này thật hạnh phúc; vì hầu như chúng nó không bị săn bắt bừa bãi và ăn uống no đủ nên những người mới qua như tại hạ nhìn thấy hoảng lắm, bởi lẽ con gì nó cũng bự chảng nhìn khiếp lắm. Thành ra nhiều khi về Việt Nam cũng chẳng dám kể cho người thân

Thằng hèn!

Hình ảnh
Khi còn sống tại VN tại hạ cũng như rất đông người Việt từng bị ám ảnh bởi: - Tiền bạc và sự giàu có - Danh tiếng và sự sang trọng - Đẳng cấp và lời khen của mọi người .... Và rồi còn bị ám ảnh bởi rất nhiều thứ khác như "tài giỏi", "thông thái", "trãi đời".... nhiều thứ đó nó kết đúc thành con người, thành cuộc sống hay nói đúng hơn là sự nghiệp và nhân cách của chính mình. Qua này rồi thì vẫn còn ám ảnh mấy cái "hồng trần" đó! bỏ sao được... Bởi không có tiền thì không có thánh thiện, chân lý hay đúng đắn gì cả... Một đứa trẻ khát sữa sẽ khóc la để mong kiếm tìm-thỏa mãn cái nhu cầu rất bản năng đó; thì khi rủng rỉnh vài ba đồng trong túi có thể mình sẽ nghĩ tiền không quan trọng bằng nhân cách. NHƯNG: Cứ thử đói vài ba hôm xem, coi cái bao tử lê lếch thở và cái đạo mạo-sĩ diện cái nào hơn? Cứ cận kề chết cho

Sống cho người khác

Hình ảnh
Ở VN có nhiều người cả đời chưa biết trời tuyết là gì, họ cũng chưa biết về Chúa là thế nào nhưng họ có thể kể, thậm chí là viết cả ra sách về Giáng Sinh như những người tường tận và từng trải… Nên cũng không lạ gì khi đâu đâu cũng có nhiều người hay dạy người khác cách sống mặc dù họ chưa bao giờ ở trong hoàn cảnh hay cảm nhận về suy nghĩ của người khác. Bởi lẽ tính kêu căng mà con người cho rằng mình quyền phán xét thế sự, sự tự phụ luôn mách bảo rằng ta là duy nhất là ánh sáng và đúng đắn… “Văn hóa trề môi” gần như là một thói quen vô thức khi được nghe nói hoặc kể lể về một ai đó mà thực tế thì ngay cả bản thân mình cũng khó tránh khỏi, chỉ có thể nhắc nhở bản thân ghi khắc mà tiết chế lại mỗi khi phấn chấn một vấn đề nào đó quá mức… Giáng Sinh, nhiều đứa học trò cũ hỏi rằng qua Mỹ giờ thầy làm gì? có ổn không? KHÔNG. Qua này cũng nửa chừng Xuân rồi, điều có thể bắt đầu là cứ làm thuê làm mướn trước cái đã, rồi cố gắng thì sẽ có cuộc sống đỡ vất vả hơn… Nước Mỹ đâu có dọn s

Thương yêu để lại

Tôi ít nghe những bài nhạc trẻ chắc có lẽ bởi tôi quá quen thuộc với những cái tên Anh Bằng, Ngô Thụy Miên, Vũ Thành An... Ấy vậy mà có một bài hát khiến tôi phải khựng lại... mặc dù ca từ khá đơn giản và thiếu sâu sắc...Nhưng nó khiến tôi rung động, mỗi lần nghe là những kỷ niệm xa xưa ùa về, đáng yêu và đáng yêu lắm... Đó cũng là lần đầu một bộ phim Việt làm tôi ấn tượng nhất. Tôi thấy mình trong đó, tôi thấy những tháng năm rực rỡ hôm nào còn mãi tiếc nuối về cuộc đời chưa trọn vẹn này...

Giá như!!!

Hình ảnh
Trong vòng quay hối hả của cuộc sống, rồi cũng có lúc người ta dừng lại. Có người không biết mình phải đi tiếp ra sao, có người muốn được nghỉ ngơi… Còn anh, những lần anh dừng lại trong cuộc đời mình, em à, hình như đều để nghĩ về em.  Giá như…! Nơi Sài Gòn đô hội, tấp nập, anh bị cuốn vào guồng quay của công việc, của những đam mê thành công, của những tham vọng lợi danh. Nhiều người bảo anh: thế là đủ rồi đấy, cần dừng chân và tìm kiếm cho mình một bến đỗ bình yên đi. Nhưng nào ai biết anh sợ cái sự bình yên ấy đến mức nào, nó chỉ khiến anh có thời gian suy nghĩ về một niềm hối tiếc, niềm hối tiếc mang tên em. Giá như…! Yêu thì có cả ngàn lý do, chia tay thì chỉ bởi một lý do duy nhất: Người ta không còn dành tình yêu cho nhau nữa. Giá như ngày ấy khi chia tay nhau, anh chỉ cần nói một điều: Anh đã hết yêu em.  Giá như, ngày đó em đã giữ anh lại, đừng buông tay anh dễ dàng như vậy!  Mình chia tay nhau khi ấy đang là mùa đông em nhỉ? Mình chia tay khi bàn tay anh vẫn còn