Lá thư mùa Thu!

Ráng chiều!!!

Ráng chiều mùa này không còn là những vệt tím, dãy cam đan xen vào nhau nữa! Cũng hiếm khi là mấy tảng mây ngơ ngác, lững thững, vô vi ngày nào… 

Tiếng còi tàu vọng vang giữa chập chờn, yên ắng đã không còn khiến con người ta hãi hùng, phẫn nộ như trước nữa! Lũ kiến vẫn đang cuống cuồng lạc lối nhau bởi mấy tấm màn sương rét mướt đương đoạ đày, ghì chặt lên mấy bước chân nhỏ bé thất thần, tội nghiệp…


Mà em ơi,
Thu về…
mấy dấu cô liêu?!

Con phố nơi anh sống đẹp vô ngần, láng nháng những căn nhà thưa thớt trầm mình dưới dãy đồi xanh um mà bịt bùng trong tầm mắt. Xa xa là mấy nhánh sông chợt rạng ngời và óng ánh đến say lòng. 

Sông xứ này sao lắm kiêu sa và trập trùng quá đỗi? Tưởng chừng như sự ơ thờ của lồng lộng chỉ có ở lòng người đang khắc khoải bởi chia phôi chất chồng lên năm tháng… thì mấy khúc sông dài ngoằn mà móp méo nơi đây cũng có khác gì mấy!

Thỉnh thoảng có mấy con ong rừng lò mò với đôi cánh ướt nhẹp bởi sương-tuyết làm xao động những lặng lẽ vốn dĩ đã ngăn nắp, nền nếp bấy lâu… 

Thôi thì,
mai mải ở nơi đây! 

Vắng em, anh chỉ muốn làm người chăn cừu để mỗi chiều trở về trong tiếng lục lạc hân hoan, đùa vui với bóng mình dưới ánh nắng vàng tinh nghịch… để vơi bớt cho những tháng ngày mong mỏi, để những nhớ thương chất ngất cũng nhạt nhoà đi mỗi khi đêm về!  

Làm sao giữ nổi một ngày vui cho mình trong những xô bồ, hỗn tạp đang lũ lượt kéo về? Anh sẽ đày ải mình vội vã hơn, cuồng si thêm từng phút một chăng? Hay vẫn miệt mài cho việc kiếm tìm những cái tên thật kiêu sa cho mấy ngọn đồi thiên cổ quẩn quanh đây?!? Anh cũng không biết nữa!!! 

Anh chợt nghiệm ra rằng mình có thể đưa thời gian trôi nhanh thêm bằng cách tua đi tua lại mấy giai điệu bồi hồi mà nhiều lắm những gian nan. 

Qua dầm dề mưa tuyết
Mới vui ngày nắng về
Có một thời khóc than
Mới hiểu đời đá vàng!!! 
(https://www.youtube.com/watch?v=UCh3EzS8M1c)

Thật vậy, lần mò qua mấy vách sầu mà chộn rộn với cô liêu chợt thấy mình bỗng xa xưa hơn hẳn…

Nếu đếm những cánh lá thu rơi bên vạn ánh sao trời là nỗi nhớ… thì nơi đây bình minh vẫn chưa đến được bao lần mà lá thì cứ mãi rụng rơi trên mấy vạt gió vô tình đầy phẫn uất, mặc cho dòng trôi dạt khắp muôn phương… 

Và em ơi! 

Chiếc lá thu, chiếc lá cuối cùng cũng đã rụng rơi trong niềm vui thoả… khép lại quãng đời đầy xôn xao trên mấy mùa xanh biếc đã từng!

Nhưng mùa Xuân rồi cũng sẽ sớm đến thôi phải không em? Anh sẽ thôi phải tất tả rong đuổi với đám cừu mỗi khi trời chạng vạng! 

Lá xanh sẽ lại về trên mấy cành khô mong đợi, mà ráng chiều rồi sẽ đầy ắp những… đan xen.

Yêu nhớ về em!

Từ Fort Worth - Texas - Hoa Kỳ

Ý Nhiên